Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2019

có những kí ức giờ đây hóa thành kỉ niệm đẹp không thể phai dấu

Hình ảnh
Giờ rảnh rang trong một buổi tối, ngồi nhớ lại kỉ niệm xưa cái thời 9 -10 tuổi, nhớ về một những bộ phim truyện Việt Nam đã đi vào năm tháng, và với tôi, không đâu xa, chính là hình ảnh cô gái bán sách bên vỉa hè, mà phải vật vả chạy ngược xuôi khi có công an đến, là hình ảnh chàng công tử nhà giàu chấp nhận bước ra khỏi vùng an toàn để trải nghiệm cuộc sống, để trưởng thành và chân quý thực tại. Đã từ lâu "Bỗng dưng muốn khóc" đã trở thành tuổi thơ, một thời hồn nhiên trong sáng với những thước phim màu xem hoài chẳng chán, đến nay, hình ảnh cô gái Trúc bán sách cứ hiện lên mồn một trong tôi, như một chút hoài niệm, một chút lạc quan. Tôi nghĩ mình còn nhận ra nhiều hơn ở bộ phim những giá trị nhân văn cao cả. Tôi ở tuổi lên 9 xem phim rất khác, đó là cái nghịch đùa xả stress. Còn tôi ở tuổi 17, cũng là bộ phim ấy nhưng cách cảm  nhận đôi phần đậm hơn rồi. Tôi nhận ra ở đó những bài học cuộc sống, tình người giản dị và bình yên, kỉ năng sống và cách chọn cuộc sống. Cô...